7Aug

Clip Bị bố chồng cưỡng bức ngay trước bài vị của chồng

Trong không gian tĩnh lặng của một ngày giỗ, khi những chiếc nến được thắp sáng, bầu không khí tưởng niệm càng trở nên trang trọng và ấm áp hơn bao giờ hết. Cảm xúc dâng trào khi tôi đứng trước bài vị của chồng, lòng chợt đượm buồn thương nhớ. Gương mặt anh hiện lên trong ký ức với nụ cười rạng rỡ, những kỷ niệm ngọt ngào và cả những ước mơ dang dở mà giờ đây chỉ còn lại trong tôi.

Khi tôi đang chìm đắm trong những hồi ức, bất ngờ, bố chồng bước tới. Ông mặc một bộ vest cũ, khuôn mặt trang nghiêm nhưng không giấu được nét buồn bã. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được bầu không khí như chùng xuống. Bố chồng tôi thường rất ít nói về chồng, nhưng những gì ông đã trải qua dường như được viết sâu trong ánh mắt.

“Con có nhớ những ngày anh ấy còn sống không?” ông hỏi, giọng nói trầm và nhẹ nhàng. Tôi gật đầu, lòng chợt quặn thắt. Ngày đó, chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao khoảnh khắc đẹp đẽ, từ những chuyến du lịch xa xôi đến những buổi tối quây quần bên gia đình.

Bố chồng tôi cúi xuống, chạm tay lên bài vị, đôi mắt không giấu nổi nỗi nhớ. “Ông ấy là một người con tốt,” ông nói với giọng thương cảm. “Tôi nhớ những lần anh ấy về nhà, lúc nào cũng mang theo quà cho mọi người. Con đã làm cho nó tự hào đấy!” Lời nói như một dòng nước ấm, xoa dịu những đau thương trong tôi.

Chúng tôi đứng cạnh nhau, cùng nhớ về người mà mình yêu thương nhất. Chỉ có thời gian trôi qua, nỗi đau vẫn còn đó, nhưng càng vượt qua những giây phút khó khăn như thế này, tôi nhận ra chúng tôi không phải đơn độc. Gia đình vẫn ở đây, với những kỷ niệm và sự kết nối không thể phá vỡ.

“Nếu còn anh ấy, chắc chắn ông ấy sẽ rất tự hào về con,” bố chồng nói, đôi mắt ông sáng lên như có một tia hy vọng. Điều đó như một nguồn động viên lớn lao, giúp tôi thêm sức mạnh để tiếp tục sống, để gìn giữ những kỷ niệm đẹp về chồng và sống trọn vẹn cho những điều anh đã để lại.

Tôi và bố chồng cùng nhau thắp nến, thả vào không trung những dòng tâm sự, những giấc mơ dang dở mà chồng tôi từng ấp ủ. Ngày giỗ không chỉ là một dịp để tưởng nhớ, mà còn là cơ hội để hai thế hệ cùng sẻ chia, cùng vươn lên trong cuộc sống.

Cuối cùng, khi những cây nến đã gần tắt, tôi mỉm cười nhìn bố chồng. “Chúng ta sẽ làm cho anh ấy tự hào,” tôi nói. Ông gật đầu đồng tình, ánh mắt tràn đầy niềm tin. Tôi biết, dù có khó khăn đến đâu, tình yêu thương và sự đoàn kết trong gia đình sẽ luôn là nền tảng vững chắc để chúng tôi vượt qua mọi thử thách.